Giorgio de Chirico
Volos (Hy Lạp), 1888 – Roma, 1978
Là con trai của một kỹ sư xây dựng các tuyến đường sắt ở Hy Lạp, de Chirico luôn coi việc mình sinh ra trên vùng đất của những huyền thoại và các vị thần là dấu hiệu của số phận. Suốt cuộc đời mình, như người anh trai Alberto Savinio, ông luôn cảm thấy bản thân gắn bó sâu sắc với nền văn hóa cổ điển. Điều này được khẳng định như một yếu tố cốt lõi trong tác phẩm của ông, dù trải qua nhiều bước ngoặt phong cách và thường xuyên mở rộng tầm nhìn đối chiếu quốc tế.
Tách biệt hoàn toàn khỏi các khuôn mẫu đôi khi mang tính địa phương của nghệ thuật Ý, de Chirico có xu hướng kết nối với văn hóa châu Âu. Được đào tạo ở Munich, ông bị cuốn hút bởi triết học của Nietzsche và nghệ thuật hội họa lãng mạn muộn của Bocklin, cả hai đều thấm đẫm nỗi hoài niệm về thế giới cổ điển.
Năm 1910, de Chirico đến Paris, nơi ông thiết lập tình bạn thân thiết với Guillaume Apollinaire và chú tâm quan sát những phát triển của chủ nghĩa lập thể. Trong những năm này, dòng cảm hứng đặc trưng nhất của de Chirico bắt đầu phát triển mạnh mẽ, liên quan đến những hình ảnh mang đầy sức gợi, đóng khung trong những bối cảnh dưới góc nhìn đầy ám ảnh, hàm ý và mơ mộng. Một sự kiện quan trọng trong hướng đi này là cuộc gặp gỡ nổi tiếng với Carrà và De Pisis vào năm 1916 tại bệnh viện quân đội Ferrara: đây chính là nơi chính thức ra đời phong trào nghệ thuật Siêu hình học, một trong những phong trào tiên phong quan trọng và độc đáo nhất của Ý thế kỷ XX, với các chủ đề điển hình là hình nhân, tượng, những “quảng trường Ý” im lìm và hoang vắng, bóng đổ sắc nét, những tòa nhà như phông nền trống rỗng, những đồ vật hàng ngày được trình bày hoàn toàn nằm ngoài bối cảnh thông thường của chúng.
Năm 1918, cùng với Carrà, de Chirico tham gia vào tạp chí “Valori Plastici”, đưa nền tảng văn học vào nghệ thuật siêu hình. Không hài lòng với sự phát triển của hội họa Ý trong những năm 1920, de Chirico quay trở lại Paris, nơi ông tiếp cận phong trào siêu thực, tập trung vào việc tìm kiếm các chủ đề và cảm xúc mang tính khảo cổ. Trong những năm 1930, việc khôi phục quá khứ đã dẫn đến phong cách hội họa tân baroque, với chủ đề ngựa, tĩnh vật và chân dung. Trong suốt sự nghiệp dài sau đó, de Chirico nhiều lần quay trở lại tái tạo những chủ đề đã được phát triển, đặc biệt là trong khoảng thời gian đỉnh cao của nghệ thuật siêu hình học.
Tác phẩm:
Toà tháp đỏ
1913, sơn dầu trên toan, 70×73